• On The Gwyn Letter
  • Posts
  • Thói quen nhàm chán không tưởng nhưng tăng sáng tạo và hiệu suất

Thói quen nhàm chán không tưởng nhưng tăng sáng tạo và hiệu suất

Nhìn vậy nhưng không tệ đến vậy

Productive & Creative

Trước đây mình lúc nào cũng hở một cái ra là nghe nhạc, đi ra đường là đeo tai nghe, lúc nào cũng luôn trong tình trạng tiếp nhận một thông tin nào đó.

Thậm chí mặc dù cứ tưởng đi ngoài đường thì mở âm lượng nhỏ nên không sao cả, nhưng dù vậy thì mình vẫn bị mất tập trung và có lần xuýt bị tông xe.

Sau đó vẫn lì, nói là tập trung hơn thôi nhưng vẫn đeo tai nghe.

Sau đó thì, khoảng nửa năm trước mình vô tình làm mất cái tai nghe không dây mà lúc nào cũng dùng.

Bình thường thì sẽ mua lại để có cái mà nghe khi đi ra đường, nhưng

cái tai nghe mình làm mất đó là cái tai nghe thứ 3 của mình sau 2 cái bị mất trước rồi.

Vì vậy nên mình quyết định phạt bản thân là khỏi mua nữa, lúc nào cũng bất cẩn rồi phung phí mà đi mua lại.

Lúc đầu thì có hơi không quen một chút vì cứ đi ra đường là cho dù có trễ cũng không quên đem theo cái tai nghe.

Nhưng mà dần dần rồi cũng quen, và rồi sau đó mình chỉ tiêu thụ thông tin, nhạc khi ở nhà thôi.

Nhờ đó cũng nhận ra: lúc đi ra đường mình nghe mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn. Vì chỗ mình ở cũng quê nên đôi khi đi qua những chỗ yên tĩnh

nghe những tiếng động tự nhiên của cây, cỏ, động vật nhỏ, gió, mây trời,…

Cảm nhận nó,

ngước mắt lên,

trời xanh, hơi nắng

bình thường thì sẽ sợ đen da mà che lại,

nhưng nắng sáng quá, ấm quá, lại không gắt lắm

nên nhắm mắt lại, .. hít một hơi, … phù

Thoải mái lắm ^^

Kể vậy thôi chứ thật sự thì chỉ có 3 giây thôi, còn phải mở mắt ra mà đi chớ không lại xuýt tông xe nữa thì khổ 🤣

Những lúc im lặng, không bị ảnh hưởng bởi quá nhiều thông tin đó, đầu óc mình rỗng hơn, thoái mái hơn.

Tuy không nạp được thông tin nhưng chính ra là nhờ vậy mà những thông tin được nạp vào có thời gian để được phân tích, xử lý,..

Và đa số những ý tưởng, sáng kiến nào của mình cũng được nảy ra ở những khoảnh khắc như vậy.

Đôi khi là những lúc làm việc trong cửa hàng tiện lợi, lúc không có khách thì chán thật nhưng đó lại là những lúc mà mình thả lỏng đầu óc

và cầm tờ giấy hoá đơn để chộp lấy bất cứ ý tưởng nào chợt nảy ra trong đầu.

Thật ra thì bây giờ mình cũng vẫn còn thói quen tiêu thụ nhiều thông tin nhưng dưới một hình thức khác.

Đó là việc xem quá nhiều video YouTube.

Ra đường thì không nghe nhạc nữa rồi, nhưng ở nhà thì cứ phải mở một thứ gì đó.

Lúc nấu ăn, ăn cơm, đi vệ sinh, đi tắm,….

Cho tới dạo gần đây, mình nhận ra dù mình bỏ dùng Facebook, không dùng Tiktok rồi nhưng dần dần mình lại đang bị nghiện YouTube.

Mình xem tới mức mà hết video hay để xem rồi thì cũng ráng tìm cái gì đó thú vị để mở. Những video hay thì lại mở lên nghe cho có chứ không còn ngồi phân tích và áp dụng như trước nữa.

Thành ra cho dù có tiêu thụ nhưng lại không hấp thụ vào được.

Cứ vậy thì không được, cần bình tĩnh và ngừng lại.

Dường như cái cảm giác khi mà không gian xung quanh đều im lặng khiến mình thấy có chút trống rỗng và sợ.

Mình tắt tất cả mọi thứ, ép mình cảm nhận sự im lặng đó

Đến lúc mà mình chỉ còn nghe thấy tiếng tủ lạnh kêu, tiếng máy sưởi thổi - thứ mà chỉ khi đi ngủ mình mới nghe thấy.

Ngồi thả lỏng, thoải mái, ngẩn ngơ, trống rỗng,

và THỞ

“Hôm nay trờ cũng đẹp, nắng cũng sáng ghê” mình nghĩ.

Nghe thấy tim đập theo từng nhịp thở

chậm dần, chậm dần

Không tệ đến vậy.

Mình lại cảm nhận được luồn không khí có thể đi tận vào sâu bên trong lồng ngực

Như cái cảm giác khi cảm nhận thiên nhiên lúc đạp xe ngoài đường.

Thì ra

cái sự thoải mái có ở ngay bên cạnh mình.

Chỉ là mình không chịu dừng lại

để nó có thời gian mà len lõi vào, chầm chậm thư giãn.

Mình nghĩ về điều này, rồi quay lại thở

Nghĩ về điều kia, rồi lại quay lại chầm chậm thở

à,

tự nhiên, mọi stress, áp lực, vấn đề khúc mắc

nó bay hết

vì mình lại nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.

Nghe kỳ cục nhờ. Ý tưởng ở đâu trên trời mà rơi xuống nhanh vậy.

Thật ra,

vì chúng mình ở trong vòng xoáy của vấn đề, thì làm sao có thể nhìn nhận nó một cách khái quát như ở bên ngoài mà nhìn vào được.

Việc mình dừng lại, và đưa bản thân ra khỏi vấn đề, chầm chậm nhìn nó kỹ hơn,

nhìn cả những thứ xung quanh nó nữa.

Và giải pháp thì nó luôn ở đó, đợi mình đến lấy, nhưng mình cứ mãi đánh nhau với vấn đề mà đâu có hay.

Nên đôi khi ngồi thẩn thờ hay là đứng lên đi dạo quanh xóm, đi làm những việc vặt trong nhà, làm những thứ đơn giản không cần suy nghĩ,…

lại là cách tốt nhất để mọi thứ tự sắp xếp và tự đến với mình.

Với một thế giới tràn ngập thông tin như hiện nay, chọn lọc để tiêu thụ cũng trở thành một kỹ năng.

Đừng quá tham lam và biến mình thành cái thùng rác, ai cho gì cũng lấy.

Nồi canh thập cẩm không phải cái gì cũng hợp để mà bỏ vào. Nếu biết chọn lọc thì sẽ cho ra một nồi canh ngon, một sáng kiến, một ý tưởng hay dựa trên những nguyên liệu mà mình nạp vào.

Things of the Week

Quote

Don’t build confidence.

Build evidence.

Confidence comes as a result of evidence.

Confidence without evidence is a delusion.

Alex Hormozi

Trước đây mình rất tự ti với khả năng ăn nói, giao tiếp, thuyết trình của mình. Mình bắt đầu có tự tin hơn với việc thuyết trình, là khi mình bị bắt phải thuyết trình.

Nếu không làm tốt, mình không thể xin được học bổng, cũng không thể trang trải cuộc sống.

Cho dù có luyện ở nhà bao nhiêu, khi làm thật lần đầu vẫn không tốt, run, nói vấp, nhưng ít nhất thì cũng đã hoàn thành nó.

Lần 2 cũng luyện tập trước đó rất nhiều, rồi thì tiến bộ hẳn lên, nói trôi hơn, và còn được khen nữa.

Sau lần đó thì bổng dưng mình có tự tin hẳn với việc thuyết trình, là nhờ bằng chứng từ việc mình cũng có thể nói tốt và được khen khi thuyết trình. Rồi mình cũng nhận ra là những người mà mình thấy họ nói tốt, thật ra họ cũng đã luyện tập rất nhiều.

Và nhận ra sự tự tin thật ra đến từ trải nghiệm. Có được trải nghiệm tốt, ấn tượng tốt giúp chúng mình tự tin hơn khi làm những lần tiếp theo.

Video

Video mình thích nhất tuần này.

Gần đây mình thường relax bằng cách xem những video về Miền Tây trên kênh của anh Khoai Lang Thang.

Tuần này thì mình tình cờ xem được video này của anh Khoai. Không phải là một video ẩm thực như thường lệ nhưng nó ngay lập tức khiến mình không kiểm soát được cảm xúc.

Thực sự có quá nhiều cảm xúc xen lẫn khi mình xem video này, vừa buồn cho các em có điều kiện sống khó khăn, nhưng cũng vừa vui vì các em có một tuổi thơ đầy kỷ niệm như vậy.

Và mình cũng ý thức rõ hơn về nhiều điều sau video này. Không thể viết quá dài nhưng đây là một video ý nghĩa mà mình muốn chia sẻ cho bạn ❤️

Video mới từ mình nè!

Book

Tuần này nhiều việc quá nên không đọc bao nhiêu sách cả. Phải chấn chỉnh lại thôi 😅

Talk

Tự nhiên nay chữ nghĩa đâu mà nó cứ tuôn ra rồi viết quá trời. ^^ Đáng lẽ còn viết nữa ấy mà sợ dài quá nên tém bớt lại.

Hehe, tuần này còn ngồi ở Nhật viết letter cho bạn nhưng tuần sau thì mình sẽ ngồi ở Việt Nam và viết nha 😊

Có một chút háo hức để chia sẻ về cái Tết đầu tiên sau 4 năm không ăn Tết của mình.

Chúc bạn một tuần thiệt là vui vẻ, giữ gìn sức khoẻ, chuẩn bị đón một cái Tết an lành nha ❤️

See you next week!

Reply

or to participate.